Đang ngồi nói chuyện, anh Dương nghe tiếng con gái khóc liền di chuyển xe lăn vào dỗ dành con. Em bé dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi ngồi nô đùa, bẹo má cha. Để có được hạnh phúc như ngày hôm nay, người đàn ông 45 tuổi trải qua rất nhiều thử thách của số phận.
Niềm vui có con đến với anh Dương sau nhiều nỗ lực. Ảnh: Hoàng Phương. |
Năm 1988, anh Dương mới18 tuổi, là một trong hai người trúng tuyển vào lớp huấn luyện phi công 4 năm ở Liên Xô. Trong thời gian chờ đi học, anh gặp tai nạn khi dự đám cưới người bạn. Bị đứt tủy sống, mang thương tật 95%, anh đành vuột mất cơ hội được nhìn ngắm bầu trời qua khoang lái máy bay.
5 năm nằm viện biến anh Dương từ chàng trai cao 1,8 m, nặng gần 70 kg thành người chỉ còn da bọc xương, phải gắn bó với chiếc xe lăn suốt đời. "Đang ở tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người, tương lai rộng mở lại gặp cú sốc quá lớn khiến tôi hoàn toàn ngã quỵ, sống vật vờ như chiếc bóng và hầu như không ra khỏi nhà", anh nhớ lại những ngày đen tối nhất.
Nhưng nghĩ mình còn thanh niên mà phải ngồi một chỗ, anh lại không cam lòng. Cộng với sự động viên nhiều lần từ mẹ, anh tìm đến CLB Thể thao người khuyết tật Hà Nội và chơi các môn như cử tạ, cầu lông, bóng bàn. Thể thao giúp anh lấy lại được một phần sức khỏe, trở nên nhanh nhẹn hơn và có thể tự sinh hoạt cá nhân, không cần sự trợ giúp của người nhà.
Từ chỗ chỉ tập cho khỏe, anh Dương dần bộc lộ khả năng và chuyển sang thi đấu ở các giải thể thao dành cho người khuyết tật. Căn nhà trên phố Nguyễn Sơn lưu giữ nhiều tấm huy chương qua các kỳ đại hội anh tham gia. Những huy chương được xếp theo thứ tự vàng, bạc, đồng, treo trang trọng bên cạnh ảnh cưới và hình hai con gái.
"Nhờ thể thao mà mình được hồi sinh lần nữa. Không được bay lượn trên bầu trời nhưng được đi khắp đất nước và ra cả nước ngoài thi đấu cũng là niềm an ủi lớn", anh tâm sự. Hàng ngày, anh vẫn tự lái chiếc xe ba bánh đến CLB để luyện tập như thói quen khó bỏ.
Hạnh phúc của cả gia đình trong ngày anh chị kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Ảnh: NVCC. |
Mặc cảm ngồi xe lăn, anh từ bỏ ý định lập gia đình bởi suy nghĩ không muốn trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng rồi duyên số đưa đẩy, anh gặp được chị Lương, hai người có thời gian quen nhau 6 năm trước khi trở thành vợ chồng.
Ngày đó, chị từ quê Hà Nam ra ngoài Hà Nội học nghề may và ở nhờ nhà bác. Sáng nào ngồi trước cửa nhà, anh cũng trông thấy một cô gái đi ngang cổng. Qua sự giới thiệu của họ hàng, anh chị bắt đầu quen nhau rồi nảy sinh tình cảm. Chị thường qua nhà chơi, đỡ đần và động viên anh.
Dù có tình cảm với chị Lương, nhưng anh sợ người con gái kém anh 13 tuổi không chịu nổi vất vả khi hai người đến với nhau. Thấy chị Lương vẫn quyết tâm, anh để cho chị theo mình đến nơi ăn ở, luyện tập của các vận động viên trước kỳ Para Games 2003 trong vòng 2 tháng.
"Mình muốn cho cô ấy được thấy tận mắt cuộc sống của những người không còn lành lặn. Đó cũng là thử thách cho tình yêu của hai người. Bởi khi yêu là một chuyện, lúc trở thành vợ chồng lại hoàn toàn khác, ngoài tình yêu thương còn phải gắn liền với trách nhiệm nặng nề lắm", anh Dương kể lại.
Còn chị khi chứng kiến những người vợ, người chồng chăm sóc cho bạn đời kém may mắn, chị thấy thương anh hơn nên đồng ý về làm vợ. Đám cưới của hai người tổ chức vào đầu năm 2004. Hai vợ chồng học nghề làm vàng mã từ một người bạn khuyết tật của anh để duy trì cuộc sống gia đình.
Cuộc sống như muốn thử thách anh lần nữa khi hai người lấy nhau vài năm mà chưa có con. Vợ chồng đưa nhau đi khám ở nhiều bệnh viện thì bác sĩ kết luận anh bị đứt tủy sống, liệt đáy xương chậu nên rất khó có con. Khao khát được làm cha mẹ khiến vợ chồng anh phải nhờ đến phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm.
Năm 2008, anh đồng ý trở thành ca bệnh đầu tiên cho công trình nghiên cứu vô sinh ở người liệt bán thân của tiến sĩ Lê Vương Văn Vệ, Giám đốc Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Tháng 5/2008, chị Lương sinh được cô con gái rất kháu khỉnh. Năm 2011, mong muốn có thêm con nên vợ chồng anh lại đến bệnh viện thụ tinh trong ống nghiệm lần nữa dù biết chi phí rất tốn kém. Con gái thứ hai chào đời khiến hạnh phúc gia đình viên mãn.
Lần đầu tiên tham gia ASEAN Para Games II tổ chức tại Việt Nam năm 2003, anh giành 2 HC bạc bóng bàn nội dung đơn và đôi. Ảnh: NVCC. |
"Các em bé chào đời bằng phương pháp này đều khỏe mạnh bình thường, không có sự khác biệt so với nhóm sinh thường", tiến sĩ Lê Vương Văn Vệ cho hay. Đến nay, con gái đầu của anh Dương học mẫu giáo còn cháu thứ hai tròn 18 tháng tuổi, đang bi bô tập nói.
Chị Lương kể, dù không đi lại được bình thường nhưng anh chăm lo cho vợ chẳng kém ai. Thời gian chị mang thai con gái đầu lòng, hạnh phúc được làm cha ở tuổi 40 khiến anh hồi hộp, lo lắng tính từng ngày con chào đời. Anh tự chở vợ đi khám định kỳ trên chiếc xe ba bánh.
Cũng với chiếc xe đó, giờ đây anh thường xuyên chở hai cô con gái ra vườn hoa Gia Lâm chơi. Anh bảo, nhìn các con chạy nhảy, nô đùa là bao mệt nhọc tan biến hết. Mỗi lần chị Lương đưa con về quê ngoại chơi, anh lại buồn vì nhớ con.
Khi con gái chập chững bước đầu tiên trong đời, anh không tự mình cầm tay dắt được nhưng luôn đứng ở phía trước, dang rộng tay để đón con bước đến. Con gái út tên Minh Ngọc mới biết chạy lon ton, thường bám vào xe lăn của bố để đẩy đi.
"Chính mình cũng không ngờ được có ngày ngồi được xe lăn, đi được xe máy, chơi thể thao, có vợ và hai con gái xinh xắn, tạm cất được căn nhà không kém gì những người bình thường khác. Phía trước còn nhiều khó khăn nhưng vợ chồng sẽ cố gắng để các con được hưởng những điều tốt nhất", anh nói về những trải nghiệm đã qua.
Hoàng Phương