Tôi tình cờ đọc báo VnExpress và thấy có cuộc thi viết “Sống với đam mê”. Ban đầu tôi cũng không quan tâm lắm vì thường đọc báo để theo dõi thế giới diễn ra xung quanh, chứ không có thời gian ghi chép, phản biện. Rồi một tuần qua, tôi thấy các báo đăng tin như thể thế giới đang đến dần ngày tận thế. Chiến tranh, tai nạn, bệnh tật, chém giết lẫn nhau… Tôi ngẫm và nghĩ, loài người tàn ác nhiều hơn… Cứ như vậy cuộc sống này sẽ đi về đâu? Hãy chậm lại, tỉnh táo và giúp nhau nhận diện. Tôi chợt nhớ tới cuộc thi “Sống với đam mê”. Đây là cuộc thi có ý nghĩa, cơ hội cho các bài viết với tư tưởng và góc nhìn tích cực sẽ đến với độc giả nhiều hơn. Tôi quyết định chia sẽ trên diễn đàn này. Theo quy định là bài thi, nhưng với tôi nhu cầu chia sẻ nhiều hơn.
Chuyện thì nhiều lắm, cuộc đời là chuỗi dài của những câu chuyện vui buồn. Mọi thứ tôi cho là thú vị cả. Một người thực sự sống có ý thức và đam mê thì tất cả những câu chuyện của họ đều là những câu chuyện hay. Tôi tham gia bài viết trên diễn đàn Sống với đam mê bằng chủ đề “Đam mê cuộc sống”, với chuỗi những dữ kiện khác nhau diễn ra trong hành trình dài tôi đã đi qua, bằng một niềm đam mê cuộc sống.
Tôi sinh ra tại một làng quê nghèo trong gia đình Phật giáo tri thức. Từ 5 tuổi, thế giới của tôi đã mở, ước mơ, khát vọng và tầm nhìn về một thế giới qua màn ảnh rộng. Nhân vật cô bé trên cây chổi bay lên trời hướng về đám mây đẹp trong bộ phim “Cô bé ngồi trên cây chổi”. Tôi vô tư, yêu thương và chia sẻ như lẽ tự nhiên và được cả xóm làng khen ngợi. Năm lên 13 tuổi, tôi đã tự kiếm ra tiền trong những kỳ nghỉ hè để phụ mẹ mua tập vở và áo quần mới. Chẳng phải nhà tôi túng thiếu, gia đình tôi thuộc khá giả thời ấy, nhưng tôi kiếm tiền vì đó là niềm hãnh diện và công việc tốt mà tôi được khen. Tôi yêu việc chào người lớn, yêu chiếc áo trắng, yêu chú bộ đội mang ba lô trưa nắng, thích đọc tiểu thuyết để kể lại cho các cụ già nghe…
Năm tôi 18 tuổi, mẹ tôi mất đột ngột, để lại cả đàn con 8 đứa cho ba tôi và tôi là chị thứ. Tôi khóc ròng rã 3 ngày, quệt nước mắt dứt khoát nén nỗi buồn rồi giúp ba đi xin sữa mẹ nuôi em còn đỏ hỏn. Năm 19 tuổi, tôi khăn gói vào Sài Gòn thi 3 trường đại học và đổ vào trường Nghệ thuật tại TP HCM, dù chưa bao giờ biết kịch nghệ, âm nhạc là gì. Tôi hòa nhập vào cuộc sống với niềm đam mê khám phá thế giới thông qua những vở kịch và tác phẩm. Tốt nghiệp thủ khoa. Năm 22 tuổi ra trường (các em tôi đều tốt nghiệp đại học và là niềm hãnh diện cho ba tôi), tôi bắt đầu làm việc trong lĩnh vực triển lãm, quảng cáo, từ nhân viên kinh doanh, đến trưởng phòng, rồi đến phó giám đốc kinh doanh. Đối với chuyện công việc, tôi người lớn và chuyên nghiệp, nhưng chuyện trai gái thì tôi như một đứa trẻ ngây ngô.
Năm 30 tuổi, tôi lấy chồng sinh con và mở công ty riêng. Năm 34 tuổi, tôi ly hôn và dĩ nhiên là nuôi con. Năm 35 tuổi, công ty đóng cửa. Năm 38 tuổi, tôi thành lập công ty trở lại và đang vận hành tiếp tục, đến bây giờ tôi chạm vào tuổi 40 (Không chi tiết nhưng bạn có thể đoán tôi lăn và lộn như thế nào rồi).
Hiện tại gia tài của tôi là con trai. Chúng tôi đang có cuộc sống và tràn ngập niềm vui mỗi ngày và niềm tin vững chắc là “Chạm vào thế giới” mà tôi đã vẽ từ tuổi lên 5. Bạn bè thân thiết khắp mọi nơi, bạn của tôi thành bạn con trai tôi và bạn con trai tôi thành bạn tôi. Thật thú vị!
Tất cả nốt nhạc thăng trầm trong cuộc đời là quy luật của tạo hóa. Tôi nhận thức được điều ấy và mở rộng vòng tay với bằng tình yêu thương, trí tuệ và lòng bao dung. Tôi đã chạm vào và đi qua từng điều một. Chặng đường tôi đã, đang và sẽ đi còn rất dài, nhưng ý thức đam mê cuộc sống giúp tôi nhận diện rõ ràng những trắng đen trong cuộc đời này. Tôi luôn cảm thấy cuộc sống này thật thú vị, thú đam mê cuộc sống giúp tôi đi về phí trước và mở rộng vòng tay với bạn bè khắp nơi trên thế giới. Nó giúp cho tôi trân trọng thời gian mỗi ngày và niềm đam mê đã giúp tôi truyền lửa vào con trai mình. Mười năm bên nhau, chúng tôi có được tình bạn tuyệt vời và luôn cam kết xây dựng những giá trị cho tương lai.
Xin dừng lại chia sẻ ở đây. Hãy đam mê cuộc sống và sống với đam mê, hãy quay về với ước mơ thời thơ ấu, khi đó bạn sẽ thấy được mỗi ngày là niềm vui và đi xuyên qua nỗi buồn một cách mạnh mẽ hơn. Bạn biết đấy, tôi và bạn không sở hữu điều gì cả, chúng ta chỉ sở hữu duy nhất cuộc đời của chúng ta mà thôi.
Cuộc thi viết "Sống với đam mê" do Báo điện tử VnExpress phối hợp cùng Công ty TNHH Sapporo Việt Nam tổ chức từ ngày 12/8 đến ngày 23/9. Cuộc thi dành cho mọi công dân Việt Nam từ 18 tuổi trở lên. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Lê Vân