Sài Gòn vào một buổi chiều mưa tầm tã, một con nhỏ ngồi tư lự nhìn qua khung cửa sổ căn gác trọ. Nó ngồi ngắm trời mưa hôm nay mà nhớ về những mùa mưa cũ đã qua. Hồi đó, nhà nó nghèo lắm, cả gia đình bốn miệng ăn sống nhờ vào bốn bàn tay trắng của ba má. Những giọt mồ hôi mặn đắng cứ quanh năm, suốt tháng thấm vào mấy sào ruộng mướn. Từ nhỏ, nó đã biết thế nào là trĩa bắp, trĩa dưa, nhổ cỏ, bón phân… Vì ba nó dạy rằng: “Tụi con phải làm thì mới biết khổ cực, mà có biết khổ thì mới biết cố gắng mà học cho đời tụi con sau này sướng hơn đời ba má”. Cũng chính cái cực khổ kéo ghì những ước mơ thời niên thiếu của ba má, nên nó phải cố gắng học để viết tiếp những ước mơ còn dang dở.
Đôi chân này sẽ đi đến nhiều nơi, đôi mắt này dẫu đục vì bụi đời nhưng sẽ sáng suốt quang sát những gì diễn ra trong cuộc sống... |
Là một bác nông dân chính hiệu nhà quê nhưng ba lại rất thích đọc sách, báo. Ba có thói quen đọc báo vào giờ rãnh, lúc ăn cơm ông cũng đọc vài mẫu tin, rồi nghỉ trưa cũng cầm tờ báo đọc vài phóng sự. Khi đó nhà chưa có TV, ba chính là một cổng thông tin cho cả nhà. Tờ báo ngày xưa chỉ chừng hai nghìn đồng một tờ mà ba cũng không dám mua, cứ nửa tháng là lại tớ sạp báo mua lại báo cũ khoảng đâu mười nghìn một ký. Bởi vì, ông phải chắt mót từng đồng bạc lẻ để hai đứa con có cuốn sách, cây thước đặng mà học cho thật tốt.
Thấy ba đọc báo, nó cũng bắt chước đọc rồi vấn đề nào thấy hay hoặc khó hiểu thì hai cha con bàn luận như hai người bạn. Hồi nhỏ, ngoài mấy cuốn truyện Trạng Tý, Dorremon, Cô Tiên Xanh thì mấy tờ báo cũ cũng nằm trong kho những quý sách gối đầu giường. Vì nhà nghèo không có tiền mua sách về đọc nên nó toàn mượn bạn bè, có những ngày cuối tuần hay suốt mùa hè nó trốn lỳ trong cái thư viện nhỏ xíu của huyện đọc hết sách này đến truyện khác.
Cũng chính từ những tờ báo cũ mà nó vẽ cho mình một ước mơ lớn, rằng sẽ trở thành một cô phóng viên đi đến những vùng đất mới, viết những gì mình thấy, mình nghe và ghi lại những khoảnh khắc cuộc sống qua ống kính máy ảnh. Nó là tín đồ của chủ nghĩa “dịch chuyển” với mong muốn đời mình sẽ là những chuyến phiêu lưu. Và những chuyến đi không chỉ để thỏa mãn đôi chân “không ngủ yên”, mà đi để thấy và đi để viết lại những câu chuyện cuộc sống muôn màu.
Khi biết nó có nguyện vọng chọn ngành báo chí, ba lại tuyệt đối ngăn cấm. Vì ba muốn nó có một công việc ổn định, an nhàn. Để mà đặt chân lên Sài Gòn, học cái ngành mà mình yêu thích, nó đã phải đấu tranh đến cùng và đi kèm với một lời hứa “ba má hãy cho con 10 năm, con sẽ không làm ba má thất vọng”. Lời hứa nói ra thì dễ, nhưng thực hiện là cả một quá trình cố gắng. Nó phải chứng tỏ với ba mẹ rằng nó không chọn sai đường, nó có đam mê và nó hạnh phúc vì được làm những gì mình mình thích.
Thông qua những anh chị đang là những nhà báo, phóng viên thực thụ, nó biết rằng nghề báo không dành cho những ai giậm chân tại chỗ mà chờ đợi điều may mắn. Những ngành nghề khác, sinh viên có thể đợi đến lúc ra trường cầm tấm bằng trong tay rồi gõ cửa từng công ty xin việc. Nhưng nếu muốn theo đuổi cái nghề viết báo này sinh viên dù chỉ mới năm nhất, phải tập học việc bằng cách viết bất cứ những gì mình thấy, gửi những gì mình viết đến những cơ quan báo đài. Cơ hội không tự nhiên chào đón mình mà mình phải chủ động đi tìm thì mới thấy. Những ngày đầu tập tành viết báo là khoảng thời gian khó khăn tưởng chừng sẽ bỏ cuộc. Nó cứ đi một cách không xác định và viết một cách mơ hồ. Để viết được một tin ngắn, nó phải suy nghĩ, đắn đo từng con chữ. Có lúc nằm mơ, nó cũng thấy mình đang khổ sở vắt óc suy nghĩ viết bài. Thế mà bài viết đầu tiên gửi đi nhưng không thấy hồi âm, bài thứ hai, thứ ba cũng vẫn vậy. Dù vậy nhưng nó không cho phép mình nản chí hay từ bỏ. Vì từ bỏ được một lần sẽ có lần thứ hai và thất bại không có nghĩa là mãi mãi không thành công.
Trải qua những cố gắng không ngừng, những mẫu tin, phóng sự nó viết đã được đăng tải. Nó lấy đó làm niềm vui và động lực để cố gắng viết nhiều những bài báo chất lượng hơn. Dù sau này nó có bước đi trọn vẹn trên con đường làm báo hay cuộc sống lại đẩy đưa đến với một cái “duyên” khác. Nhưng khi đã quyết định chọn cái nghề này thì nó phải cố gắng hết sức. Dẫu biết đường vào nghề sẽ có lắm chông gai, thử thách và phải đạp trên khó khăn mà thực hiện ước mơ của cuộc đời mình. Đó cũng chính là một dụng cụ hữu ích để chui rèn ngồi bút và phẩm chất của một nữ nhà báo tương lai. Đôi chân này sẽ đi đến nhiều nơi, đôi mắt này dẫu đục vì bụi đời, nhưng sẽ sáng suốt quag sát những gì diễn ra trong cuộc sống và đôi tay này sẽ viết nên những dòng chữ thực nhất, sắc bén nhất.
Cuộc thi viết "Sống với đam mê" do Báo điện tử VnExpress phối hợp cùng Công ty TNHH Sapporo Việt Nam tổ chức từ ngày 12/8 đến ngày 23/9. Cuộc thi dành cho mọi công dân Việt Nam từ 18 tuổi trở lên. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Hồng Tâm